Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Niết bàn chi khuynh phúc


Phan_41

“Rõ ràng là ta giết, thế nào lại thành của ngươi.” Trầm Luyện không phục nói.

“Là ta chém chết!” Đoan Mộc Tuyết không cho là thế, tức giận một cước đá lên thi thể, cố sức phát tiết lửa giận. (dã man o..o)

“Cái này là ta giết!” Trầm Luyện tức khí, một cước đá lên thi thể, cố sức mà giẫm.

“Thi thể thi thể, ngươi nói một chút ngươi là bị ai giết chết.” Đoan Mộc Tuyết sử dụng chiêu cuối cùng, hỏi thi thể.

“Ta là bị các ngươi đạp chết. . . .” Thi thể giãy dụa một chút, ói ra một búng máu, tắt thở. (a.ka té ghế)

Đoan Mộc Tuyết và Trầm Luyện nhìn nhau, hung hăng đá thi thể một cước, ngươi dám giả chết!

Son phấn Vương gia Tiêu Tuấn Lương trở lại doanh trướng, trận chiến mở màn thất bại, đại bại mà về! Son phấn Vương gia không có lấy một chút vui vẻ, quân y xử lý vết thương cho hắn, thượng dược.

“Cấp bản vương dược tốt nhất, nghìn vạn lần không nên lưu lại vết thương, như vậy không đẹp.” Son phấn Vương gia yêu thương nói, mình luôn bảo dưỡng da nộn nộn, không thể lưu lại vết thương.

“Tiểu nhân tận lực, tiểu nhân tận lực.” Đại phu sát sát mồ hôi trên trán, vị son phấn Vương gia này yêu cầu rất cao, ta nào có thể dùng dược không tốt chứ.

Mặc y phục, son phấn Vương gia nằm ở giường nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ, sai a, tiên tri thuyết ta hồng loan tinh động, chắc chắn gặp gỡ hảo nhân duyên, tại sao những mỹ nam tử ta gặp, toàn bộ đều muốn giết chết ta, mà không phải là nhất kiến chung tình, xảy ra vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ người định mệnh của ta còn chưa xuất hiện, hay đã chết, mặc kệ người kia là ai, ta đều phải gắt gao giữ lấy, chờ coi đi!

Đoan Mộc Du trở về, mặt mày xanh mét, hôn mê bất tỉnh, quân y xử lý vết thương cho hắn, vết thương rất sâu, lấy ra mũi tên, quân y nói: “Mũi tên thượng có độc dược, phải nhanh chóng tìm được giải dược.”

“Trúng độc, vậy phải làm sao bây giờ!” Đoan Mộc Tuyết vừa nghe liền luống cuống, hoàng thúc nghìn vạn lần không thể có nguy hiểm, bản lĩnh của hắn ta còn chưa học hết, binh pháp của hắn ta mới học được một phần ni. Xuất phát từ loại mục đích này, Đoan Mộc Tuyết gấp đến độ xoay quanh, “Đi đâu tìm giải dược bây giờ?”

“Tiêu Tuấn Lương chắc chắn có giải dược, Kính Vương gia hướng đến chỗ hắn hỏi xem.” Dạ Dương nói.

“Đi tìm cái yêu tinh kia xin giải dược, chỉ sợ yêu tinh không có giải dược. . .” Đoan Mộc Tuyết nhớ lại khuôn mặt đầy son phấn kia, dọa người rất hiệu quả, Đoan Mộc Tuyết không khỏi một thân mồ hôi lạnh.

“Ân, không phải y thuật của Nhân thân vương rất giỏi sao, nơi này ta có một số giải dược, tạm thời áp chế độc tính, mau nhanh thỉnh Nhân thân vương tới nơi này.” Long Uyên nói. Long Uyên lấy ra một bình dược, giao cho Đoan Mộc Tuyết, “Thành thân vương là thúc thúc của Vương gia, chiếu cố ngài ấy là trách nhiệm của ngài.”

Chiếu cố bệnh nhân, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện chưa bao giờ đã làm thế, nhưng Đoan Mộc Du là hoàng thúc, thân thúc thúc, Đoan Mộc Tuyết kỳ thực rất không tình nguyện, đành tiếp nhận lọ dược, không phải chiếu cố người sao, ta học! Đoan Mộc Tuyết lôi kéo Trầm Luyện, hai người luyện tập chiếu cố bệnh nhân. Quản lý quân doanh giao cho Dạ Dương và Long Uyên. Dạ Dương ngồi ở trên ghế suy nghĩ làm sao đánh bại Tiêu Tuấn Lương kia, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.

“Ngủ đi, ngày mai còn phải nghênh chiến Tiêu Tuấn Lương, hảo hảo nghỉ ngơi.” Long Uyên ôm lấy Dạ Dương từ phía sau, bọn họ gặp gỡ phải một tên quái vật, thực sự là khó đối phó.

“Ngươi nghĩ chúng ta dùng bát quái trận vây khốn Tiêu Tuấn Lương được không.” Dạ Dương tựa trong lòng Long Uyên, nói ra ý nghĩ của mình. “Chúng ta không có điều động nhiều kỵ binh tinh nhuệ, hiện tại bộ binh chiếm đa số, mà Tiêu Tuấn Lương kỵ binh chiếm đa số, về phương diện này chúng ta yếu thế, ưu thế của kỵ binh không phát huy được hoàn toàn, bát quái trận là hợp nhất.”

“Uyên không biết cái gì là bát quái trận, Uyên chỉ cần ngươi bình an thắng lợi trở về là được.” Long Uyên ôm Dạ Dương, cúi người hôn môi Dạ Dương, từ khi Dạ Dương không cự tuyệt sự theo đuổi của Long Uyên, Long Uyên càng lúc càng lớn mật, thường thường hôn nhẹ sờ sờ, buổi tối ôm Dạ Dương ôn tồn nói chuyện tình ái, thuận tiện dùng hành động thực tế chứng minh một chút, đương nhiên khiến Dạ Dương “Không quá thoải mái” .

Long Uyên ôm lấy Dạ Dương đặt ở trên giường, Dạ Dương nhàn nhạt mỉm cười, chủ động xoa khuôn mặt của Long Uyên, cổ. . . Hai bàn tay có vết chai mờ sờ sờ trên người Long Uyên, Long Uyên từng đợt động tình.

“Dương, ngươi đang châm lửa, ngươi biết không?” Thanh âm trầm thấp của Long Uyên vang lên bên tai Dạ Dương.

Đệ lục thập nhị chương

“Dương, sao hôm nay lại chủ động?” Long Uyên không giải thích được liền hỏi.

“Ta cũng không biết, đại khái là sợ chết trên chiến trường, trước khi chết cũng muốn được ở bên cạnh người mình yêu say đắm.” Dạ Dương nói.

“Dương, ngươi sợ chết?” Long Uyên hôn nhẹ lên môi Dạ Dương, ôn nhu trêu chọc.

“Con người luôn sợ chết, Dạ Dương là người, cũng sẽ sợ chết.” Dạ Dương đáp lại nụ hôn của Long Uyên, trong lòng Dạ Dương lo lắng, hắn biết mình đang phải đối mặt với đối thủ rất lợi hại. Tuy Tiêu Tuấn Lương là một kẻ ẻo lả, nhưng hắn có kinh nghiệm sa trường, võ công chiến thuật các phương diện không hề thua Đoan Mộc Du. Tương lai muốn cùng hắn giao chiến, Dạ Dương cũng không biết sẽ có mấy phần phần thắng?

“Dương, ta thích sự thành thật của ngươi.” Long Uyên phả nhiệt khí bên tai Dạ Dương, hai má Dạ Dương đỏ ửng, nhẹ giọng rên rỉ, quần áo của hai người đã bị giải khai, lộ ra cơ thể bởi vì tình dục mà ướt mồ hôi.

Hạ xuống từng nụ hôn trên xương quai xanh của Dạ Dương, Long Uyên in lại những ấn ký của mình trên cơ thể, Dạ Dương động tình đáp lại Long Uyên, môi Long Uyên lướt qua da thịt bởi vì tình dục mà phiếm hồng, đi tới nơi vừa khiến Dạ Dương thống khổ lại vui sướng. Long Uyên cúi đầu, kỹ xảo điêu luyện hàm trụ dục vọng đã ngẩng đầu của Dạ Dương, dùng đầu lưỡi lộng tại địa phương tối mẫn cảm, ma sát, duyện hấp, nghe Dạ Dương phát ra tiếng rên rỉ hơi khàn khàn động nhân. Một lúc lâu sau, Long Uyên cảm thấy thắt lưng Dạ Dương cong lên, thân thể căng thẳng, hét lên một tiếng, dục vọng của Dạ Dương hoàn toàn bắn vào trong miệng Long Uyên.

Long Uyên nhổ một ít dịch thể trong miệng ra, bôi lên tiểu huyệt có chút hé mở của Dạ Dương, một ngón tay nương theo độ trơn của dịch thể đi vào, nhẹ nhàng. Theo bản năng Dạ Dương giãy dụa thắt lưng, nhưng bị Long Uyên trụ lại, thêm một ngón tay nữa đi vào.

“Điểm nhẹ, có chút đau. . . . Ân. . . .” Dạ Dương chống cự bằng thanh âm rất nhỏ mà trầm thấp, nhưng tựa hồ bất tòng tâm. .

Long Uyên chỉ cảm thấy cả người khô nóng không gì sánh được, thanh âm của Dạ Dương như mị dược mãnh liệt kích thích Long Uyên, dục vọng vốn đã vô pháp nhẫn nại càng thêm rõ ràng. Không đợi Dạ Dương thích ứng, Long Uyên rút ngón tay trong thân thể Dạ Dương ra, đem phân thân nóng bỏng của mình đi vào.

“A a a! ! Đau! Ân. . .” Dạ Dương kêu lên một tiếng đau đớn, tận lực thả lỏng thân thể mình, thích ứng xâm nhập của Long Uyên.

Loại tiếng kêu này của Dạ Dương khiến Long Uyên càng thêm hưng phấn. Không thể nhẫn nại để Dạ Dương thích ứng, Long Uyên cố sức đưa phân thân của mình thẳng tiến tiểu huyệt của Dạ Dương. Một hơi sáp tới chỗ sâu nhất.

“Ngươi điểm nhẹ, . Rất đau. . . A. . . .” Dạ Dương hơi có điểm oán giận, trừng mắt nhìn Long Uyên. Thế nhưng Long Uyên không thể dừng lại, mật huyệt phía sau của Dạ Dương chặt chẽ bao lấy khiến Long Uyên điên cuồng. Long Uyên hung hăng không đi để ý tới oán giận của Dạ Dương, không nhìn tới vẻ mặt thống khổ của hắn. Một mình hưởng thụ khoái cảm do nội bích mềm mài gây ra cho mình, chỉ có loại cảm giác vững vàng nắm chắc một người này mới làm Long Uyên kiên định, Dạ Dương là của ta.

Lúc mới bắt đầu, Dạ Dương hiển nhiên rất không thích ứng. Hắn có chút giãy dụa dưới thân Long Uyên, Long Uyên liền ngăn chặn thân thể Dạ Dương, Dạ Dương hoàn toàn ở thế bị động, phản kháng vô lực, Dạ Dương hơi khóc nức nở, hai chân vô lực mở rộng, cả người thoạt nhìn thật yếu đuối bất lực.

Dạ Dương dùng cặp mắt chứa nước mắt mờ mịt nhìn Long Uyên, trong miệng liên tục oán giận: “Ta muốn ngươi nhẹ một chút, ngươi ép buộc ta như vậy, rất đau. . . . Ân. . . A. . . Đau!”

Đột nhiên Long Uyên phát hiện biết mình có khuynh hướng hơi ngược đãi (biến thái). Dạ Dương ở dưới thân thể hắn càng khóc, hắn lại càng hưng phấn, hầu như không thể khống chế được mình, mà Long Uyên cũng không muốn khống chế chính mình, hắn hoàn toàn dựa vào bản năng mà mở rộng tốc độ trừu sáp, lắng nghe hai thân thể va chạm phát ra âm thanh dâm mỹ, song song mang theo vài phần sung sướng thưởng thức mị thái của Dạ Dương, nhìn Dạ Dương một bên chống cự sự xâm nhập của mình một bên chờ mong khoái cảm mình mang đến, lắng nghe tiếng rên rỉ êm tai phát sinh trong miệng Dạ Dương. Tất cả đều khiến cho Long Uyên muốn ngừng mà không được.

Dạ Dương vô lực từ chối vài lần mà không được, đành thuận theo động tác phía dưới của Long Uyên, hơn nữa cũng phối hợp đong đưa phần eo của mình, điều chỉnh tư thế. Long Uyên phát hiện Dạ Dương kỳ thực là thích hắn đối đãi có chút thô bạo, tỷ như nói Long Uyên cố sức cắn vào hai đầu nhũ của Dạ Dương, Dạ Dương một bên hô: “Ngươi điểm nhẹ, không nên mạnh như vậy. . . .” nhưng một bên cũng hưởng ứng, khiến động tác của Long Uyên dễ dàng hơn. Những … tư thái khả ái này, càng khiến Long Uyên yêu thương gấp bội, để lại vô số chiến tích trên người Dạ Dương, rốt cục hai người làm đến khi mệt nhọc rồi ngủ.

--------------------------------------------

Sau khi Tiêu Tuấn Lương bị đánh bại, trong lòng căm giận bất bình, suy nghĩ tìm cách đoạt lại mặt mũi, bại dưới tay một tên gia khỏa, ta một đại tướng quân thua thê thảm như vậy, thực sự là mất mặt! Tiêu Tuấn Lương dự định đánh một trận cân bằng tỉ số.

Hoàng thượng hạ lệnh tiến công Tề quốc, vốn có quần thần phản đối, Tiêu Tuấn Lương cũng không muốn đánh. Nói thật ra thổ địa của Tề quốc cũng không màu mỡ, hơn nữa Tề quốc và Tấn quốc cũng không có bất cứ cừu hận gì, hai nước cách trở bởi núi non cao vút, quan hệ ngoại giao rất ít, Tiêu Tuấn Lương suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do hoàng thượng khởi binh đánh Tề quốc. Khi đó Tiêu Tuấn Lương còn không biết người ngồi trên long ỷ là hoàng thượng giả, chỉ cảm thấy hoàng thượng không đối xử với hắn không tốt như trước, lại còn bất hòa với hắn, trước đây không phải như thế. Tiêu Tuấn Lương là huynh đệ ruột của hoàng thượng, Tiêu Thanh Phong rất tin tưởng hắn, nhưng bây giờ thì ngược lại, hoàng thượng biếm Tiêu Tuấn Lương đến biên quan, vô duyên vô cớ mệnh lệnh hắn đánh Tề quốc, Tiêu Tuấn Lương suy nghĩ một chút, có lẽ đầu óc hoàng huynh bị hư hỏng.

“Vương gia, mạt tướng cho rằng nên nói với hoàng thượng đình chỉ chiến tranh.” Phó tướng của Son phấn Vương gia nói.

“Vì sao lại đình chỉ chiến tranh?” Tiêu tuấn lương nói rằng.

“Chúng ta vốn vô cớ xuất binh, từ trước đến nay Tề quốc với chúng ta luôn hòa bình ở chung, tự dưng khơi mào chiến tranh, chỉ sợ trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, chúng ta hợp lại ngươi chết ta sống, tiện nghi cho quốc gia khác.” Phó tướng nói.

“Nói một chút xem.” Tiêu Tuấn Lương bảo phó tướng nói cho xong.

“Vệ quốc có dã tâm, nếu như chúng ta cùng Tề quốc đại chiến thì sẽ thương vong rất nhiều, rất có khả năng Vệ quốc sẽ song song đánh cả nước ta lẫn Tề quốc.” Phó tướng nói, “Khi đó chúng ta dùng cái gì để chống lại tiến công của Vệ quốc?”

“Vương gia, thuộc hạ thấy kỵ binh của Tề quốc không hề xuất động, đấu với chúng ta chủ yếu là bộ binh, trong khi kỵ binh mới là đội quân tinh nhuệ nhất của Tề quốc.” Quân sư của Son phấn Vương gia nói. “Trước đó không lâu, thuộc hạ nhận được tin tức, mười vạn nhân mã ngoại tộc xâm lấn Tề quốc, lục hoàng tử của Tề quốc – Hiếu thân vương bày mưu tính kế, Trầm Thanh Dung cùng Đoan Mộc Tuyết, Trầm Luyện thống lĩnh binh sĩ mai phục tại khe núi bán mặt, giết ngoại tộc, nghe tin đã sợ mất mật, mười vạn nhân mã không một người sống, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Tệ quốc bọn họ thu nhận Bạc Nhân tộc, sau khi chiến thắng tại khe núi bán mặt, Bạc Nhân tộc đã chiếm đoạt không ít bộ tộc, mở rộng lãnh thổ Tề quốc. Người Tề quốc không dễ chọc, thuộc hạ chỉ sợ đến lúc đó Tấn quốc nguyên khí đại thương, Vệ quốc thừa cơ mà vào.”

“Ân, bản vương sẽ nói hoàng thượng, đình chỉ công kích.” Tiêu Tuấn Lương trầm tư một lúc lâu. Tiêu Tuấn Lương tuy quái dị, nhưng đầu óc luôn tỉnh táo, thế là hắn liền viết tấu chương, phái người đưa đến kinh thành.

Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện chiếu cố Đoan Mộc Du, hai người kia đâu biết chiếu cố người, được một lúc lại bắt đầu tranh chấp. Độc trong cơ thể Đoan Mộc Du tạm thời được áp chế, thanh tỉnh không ít, nhìn hai người trước mắt mà sinh khí. Hai người luôn tranh chấp, Đoan Mộc Du nghĩ đau đầu, khó chịu thở dài. Cuối cùng Đoan Mộc Du chịu không nổi gầm rú: “Hai người các ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Trầm Luyện và Đoan Mộc Tuyết ngươi xem ta ta xem ngươi, đồng thanh nói: “Đều tại ngươi!” Hai người song song hừ một tiếng, chỉnh tề bước ra khỏi lều.

“Luyện a, sao tính tình của hoàng thúc lại như thế ni?” Đoan Mộc Tuyết ngồi ở bờ sông hỏi Trầm Luyện.”Có phải bởi vì hôm qua trúng độc hay không, cơn tức quá lớn không có chỗ phát tiết?”

“Ta nghĩ là bởi vì vết thương, người sinh bệnh khó tránh khỏi tính tình đại ến, nếu chúng ta có thể có giải dược thì tốt rồi.” Trầm Luyện nói. (^o^ tại hai người chứ ai )

“Đúng vậy, phái người đi tìm nhị ca không bằng bắt tên Tiêu Tuấn Lương kia lấy giải dược.” Đoan Mộc Tuyết khó có được một lần thông minh, vỗ đùi nói.

“Nào có dễ bắt được hắn như vậy, ai!” Trầm Luyện ngẫm lại, võ công của tên Tiêu Tuấn Lương kia cực kì lợi hại, chỉ có chiến phủ của Đoan Mộc Tuyết mới có thể thắng được hắn.

“Ai, có, son phấn Vương gia thích mỹ nam tử, bảo Dạ Dương tướng quân đứng ở phía trước làm mồi câu, ta không tin hắn sẽ không mắc câu.” Đoan Mộc Tuyết nghĩ mình thông minh, hắc hắc hắc cười to.

Lập tức Trầm Luyện muốn cho hắn một đao, “Ngươi ngu ngốc, làm như vậy, Long Uyên còn không điên lên, chúng ta sẽ chịu nổi sao.”

“Vậy phải làm sao.” Đoan Mộc Tuyết nghĩ không ra biện pháp.”Sớm biết thế mang lục đệ theo, hắn luôn có mưu kế xấu xa.”

“Ngươi mang Hiếu thân vương theo, hoàng thượng sẽ tha cho ngươi sao, ai!” Trầm Luyện tiếp tục thở dài.

“Phụ hoàng thật bất công, xem lão lục như quốc bảo, cho tới bây giờ cũng không thương ta.” Đoan Mộc Tuyết oán giận nói.

“Phụ mẫu ngươi còn không thương ngươi, chiến giáp chiến phủ tổ truyền đều cho ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa, tham lam.” Trầm Luyện mắng, ngẫm lại sao mình lại không có mẫu thân ni, có mẫu thân thương yêu thật tốt.

“Phụ mẫu ta cũng là phụ mẫu ngươi, sau này bọn họ cũng sẽ thương yêu ngươi. Hơn nữa Luyện. . . . Cho ta hôn một cái!” Đoan Mộc Tuyết cười dâm đãng, như lang hổ nhào tới Trầm Luyện.

Trầm Luyện cười mắng: “Ngươi một đại sắc lang, nơi này là bờ sông, ngươi chú ý một chút!”

Dạ Dương cùng Long Uyên vừa đi bên bờ sông vừa trò chuyện, tìm cách thu thập Tiêu Tuấn Lương, hắn nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết ôm Trầm Luyện mà hôn, bỗng nhiên trong lòng Dạ Dương khẽ động, tránh mặt đi.

---------------------------------------------------

Tiêu Tuấn Lương cũng không biết có người tính toán hắn, Tiêu Tuấn Lương chưa nhận được mệnh lệnh lui binh, vẫn phải cùng Tề quốc đối địch như trước. Tiêu Tuấn Lương duỗi thắt lưng tựa vào ghế làm một chút mộng đẹp. Người Tề quốc rất dễ nhìn a, thật không muốn cùng bọn chúng là địch, nếu như cùng bọn chúng giao hảo, ta sẽ có cơ hội, hiện tại một chút cơ hội cũng không có. Hoàng thất Tề quốc do Đoan Mộc Thanh Lam dẫn đầu đều là mỹ nam tử dung mạo xuất chúng, trong ấn tượng Đoan Mộc Thanh Lam là tuấn mỹ nhất, tuy chưa thấy qua Đoan Mộc Phi, nhưng có người nói dáng vẻ hắn đường đường, Đoan Mộc Du, gặp qua, đúng là người có khí chất. Còn có nghe nói Đoan Mộc Dư là một đại mỹ nam, Tề quốc đệ nhất mỹ nam tử, đáng tiếc cũng chưa thấy qua. Đôi mắt của Đoan Mộc Ngọc Hàn là lam sắc, có người nói hắn đẹp giống như bầu trời vậy, ai, vì sao ta không sinh ở hoàng thất Tề quốc. Tiêu Tuấn Lương ai thán, Đoan Mộc Tuyết. . . Ngày hôm qua gặp qua hắn, hoa đào Vương gia dùng chiến phủ chặt gãy binh khí của ta, là vàng ngọc hay là một người ngu ngốc. Còn có cái kẻ luôn dính lấy phụ thân kia, cái tên Đoan Mộc Dĩnh luôn muốn phụ thân ôm một cái ( đây là Tiêu Tuấn Lương tự ý định nghĩa à câu này của tác giả, XD ),không phải là thứ tốt, hắn là bại hoại của Đoan Mộc gia! (^o^ )

“Vương gia Vương gia, Đoan Mộc Tuyết đứng bên ngoài đại doanh khiêu khích, muốn người xuất chiến.” Thị vệ chạy vào báo với Tiêu Tuấn Lương.

“Không để ý tới hắn, không ra chiến.” Tiêu Tuấn Lương không có tâm tình cùng hắn ngoạn, đổi thành Dạ Dương, hắn còn có thể đi ra ngoài nghênh chiến. (chẹp, Tuyết ca hẻm đủ tuấm mỹ a)

Đoan Mộc Tuyết thấy mình khiêu khích không có hiệu quả, Dạ Dương nói muốn ta nghĩ biện pháp làm Tiêu Tuấn Lương tức giận xuất chiến, làm tức giận hắn, vậy mắng hắn. Đoan Mộc Tuyết liền nói với binh sĩ, “Cao giọng chửi bậy cho bản vương, ta cũng không tin hắn không ra.”

Đoan Mộc Tuyết ra lệnh một tiếng, bọn lính xả giọng chửi bậy, một người thì khó nghe, nhưng tổng hợp lại thì phát huy được ưu điểm, phi thường có bản sắc dân tục Tề quốc. (dân tục chứ không phải dân tộc đâu ạ)

Tiếc chửi tục vang vọng bên ngoài đại doanh Tấn quốc, bọn binh sĩ Tấn quốc đều tức giận nghị luận, người Tề quốc chửi bậy khó nghe như vậy, vì sao Vương gia không hạ lệnh xuất chiến.

“Bắn chết những tên chửi bậy cho bản vương.” Tiêu Tuấn Lương không thể nói là chẳng hề để ý.

Tất cả cung thủ đều chuẩn bị tốt, vạn tiễn bắn ra, tiếc rằng Đoan Mộc Tuyết cách khá xa bọn họ, không thể bắn trúng. Binh sĩ Tấn quốc càng thêm căm tức, nôn nóng chờ Tiêu Tuấn Lương hạ lệnh xuất chiến.

“Các ngươi phải nhẫn nhịn, Đoan Mộc Tuyết vô cớ khiêu chiến, bản vương nghĩ phương diện này có chuyện, e là sẽ mắc bẫy bọn họ.” Tiêu Tuấn Lương nói, nói xong cầm lấy son mà mình thích, ngửi hương vị của nó, thần thanh khí sảng.

“Vương gia nói không phải không có lý, thế nhưng Kính thân vương Đoan Mộc Tuyết là một người ngu ngốc, người Tề quốc gọi hắn là ngũ ngu ngốc, hắn dũng mãnh có thừa, nhưng trí tuệ là số không, thuộc hạ cho rằng hắn không phải là kẻ nguy hiểm. Thuộc hạ cho rằng Vương gia làm hoàng thúc của Đoan Mộc Tuyết bị thương, hắn muốn thay hoàng thúc khiêu khích Vương gia để báo thù, chứ đầu óc của hắn có thể nghĩ được cái gì.” Quân sư của Tiêu Tuấn Lương phân tích.

“Có chút đạo lý.” Tiêu Tuấn Lương gật đầu.

Đoan Mộc Tuyết lo lắng, Tiêu Tuấn Lương vẫn có thể nhẫn sao, chửi khó nghe như vậy mà hắn vẫn đóng cửa không ra, Đoan Mộc Tuyết xả giọng nhục mạ: “Tiêu Tuấn Lương là một tên vương bát đản son phấn, vương bát đản phát hỏa sẽ cắn người, con mẹ ngươi, vương bát đản.”

Quá khó khăn nghe xong, binh sĩ Tấn quốc bất đắc dĩ che cái lỗ tai, không muốn nghe tiếp. Đoan Mộc Tuyết thấy không có động tĩnh gì, đành phải ngừng lại. Trầm Luyện đứng một bên ôm bụng cười.

“Có cái gì mà cười, cười gì mà cười, không cho cười!” Đoan Mộc Tuyết vẫn không thể làm Tiêu Tuấn Lương tức giận, hắn liền cầm lấy trường cung mà Đoan Mộc Thanh Lam sai người đặc chế cho hắn. Lực của Đoan Mộc Tuyết vô cùng lớn, trường cung bình thường dễ dàng bị hắn bẻ gãy, bởi vậy mà Đoan Mộc Thanh Lam mới đặc chế trường cung cho hắn. Đoan Mộc Tuyết cầm trường cung, lấy vũ tiễn ra, lên dây, nhắm ngay quân kỳ cắm tại doanh trại của thống lĩnh.

Tiêu Tuấn Lương chợt nghe một thanh âm vang lên, một vũ tiễn bắn hạ quân kỳ cắm trên doanh trướng của hắn. Tiêu Tuấn Lương triệt để bị làm tức giận, rống lên một tiếng: “Đoan Mộc Tuyết ngươi hơi quá đáng!”

Tiêu Tuấn Lương cầm lấy phương thiên họa kích, hầm hầm lên ngựa, “Bản vương giết chết tên Vương gia ngu ngốc ngươi!”

“Vương gia uy vũ!” Bọn lính cũng đều lên ngựa, chuẩn bị xuất chiến.

Đoan Mộc Tuyết vừa nhìn cửa đại doanh mở, vỗ vỗ vai Trầm Luyện, “Việc còn lại giao cho ngươi, ta đi trước một bước.”

“Không thành vấn đề, chỉ cần Tiêu Tuấn Lương vừa ra đại doanh, ta bảo chứng hắn có đến mà không có về!” Trầm Luyện nắm chặt trường thưởng trong tay.

Đệ lục thập tam chương

Tiêu Tuấn Lương nổi giận, thống lĩnh binh mã lao ra doanh môn, Trầm Luyện cầm lấy trường thương dẫn đầu kỵ binh của Tề quốc, nhếch miệng cười, dáng tươi cười trong mắt Tiêu Tuấn Lương đặc biệt chói mắt. Người này cùng Đoan Mộc Tuyết khốn nạn như nhau, hắn hay đi theo bên người Đoan Mộc Tuyết, chắc chắn có gian tình.

“Đoan Mộc Tuyết đâu!” Tiêu Tuấn Lương tức giận đến hai má đều đỏ (^o^ son đỏ sẵn rồi a), lần đầu tiên có người dám đứng ngoài doanh trại hắn mà chửi bậy, thậm chí còn bắn rơi quân kỳ, ngày hôm nay không giết chết Đoan Mộc Tuyết thì không thể nguôi được phẫn nộ trong lòng. “Đoan Mộc Tuyết đâu, dám khiêu chiến với bản vương, dám nói bản vương là vương bát đản, bản vương đi ra, hắn lại chạy trốn!”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .